KIM DŨNG
Đất Tổ - cội nguồn
Các Nhà văn Việt Nam trong và ngoài Nước
Nay về hội ngộ trước Đền Hùng
Thắp nén hương thơm dâng bàn thờ Tổ
Hai hàng giọt lệ rưng rưng...!
Xin cúi đầu quỳ lạy các Vua Hùng
Người có công dựng Nước
Nước Văn Lang buổi bình minh Tổ quốc
Niềm tự hào con cháu Rồng Tiên!
Những người con nơi chân trời góc bể
Lòng vẫn hướng về đất Tổ thiêng liêng
Lá vàng rụng lại rơi về cội gốc
“Uống nước nhớ nguồn” - chẳng dám lãng quên!
Mang dòng máu Lạc Hồng trong tim
Những cánh chim bay đi tứ xứ
Còn gì vui hơn ngày về đoàn tụ
Mái đầu xanh bên đầu bạc tâm tình
Đất nước reo vui từng bước lộ trình
Hòa nhập cùng năm châu bốn biển
Những nụ cười, nắm tay thân thiết
Thời đại Hùng Vương - nay có Bác Hồ
Phút giã từ lưu luyến tiễn đưa
Chân bước đi dùng dằng nỗi nhớ
Tay vẫy tay hẹn ngày tái ngộ
Lại về nơi đất Tổ cội nguồn.
Việt Trì, 21/10/2017
K.D
Phạm Việt Đức
Những cánh đêm
Những chú vạc trong nhà hàng đặc sản
Những cánh đêm ngơ ngác lạc ban ngày
Những cánh đêm mê mải giấc mơ bay
Những cánh đêm trên cánh đồng mặc cảm
Những cánh đêm sắp nếm mùi dao thớt
Mắt to tròn vẫn không hiểu vì sao!
Những chú vạc của một thời lao đao
Chỉ tiếng kêu ngang trời không rõ hình, rõ bóng
Đêm nghêu ngao ngắm vầng trăng sáng
Thương cánh đồng
Thương cả tiếng vạc kêu
Những cánh đêm chẳng mơ ước chi nhiều
Cả ban mai cũng nhường cho người khác
Nhận về mình màn đêm đơn độc
Tiếng kêu khàn chỉ đủ nhận ra nhau
Cứ nghĩ đêm sẽ là phép nhiệm màu
Cứ nghĩ đêm chỉ một mình mình thức
Ai đâu hay chiếc bẫy hay lòng tham chầu chực
Phút lơ là chiếc lồng sắt chờ kia!
Trong nhà hàng chỉ có hơi thở của rượu bia
Không ai quan tâm đến hồi ức cánh đồng hay
những cánh đêm nhẫn nại
Cổ tích thành xa ngái
Đáy ngày còn trơ tiếng cụng ly.
P.V.Đ
DƯƠNG DƯƠNG HẢO
Đàn bà
Nhiều khi ta tự yêu ta
Trách mưa trách nắng, trách hoa chóng tàn
Giận hờn chẳng dễ hòa tan
Ngọt ngào dành hết không gian cho mình
Ngỡ rằng có mỗi ta xinh
Ngỡ đâu trời cũng tỏ tình với ta
Chao ơi! Tính nết đàn bà
Đã yêu trái đất phải là của riêng!...
Nếu như
Nếu như anh chẳng đi xa
Làm sao anh biết nhớ nhà nhớ em
Nếu như chẳng có ban đêm
Làm sao ngắm được trăng lên đỉnh trời
Nếu không gánh khổ cho người
Làm sao biết được một lời cảm ơn!...
Yêu thầm
Ai hát “Biển và Trăng”
Nghe sao buồn thế?
Biển có bao giờ cô đơn
Trăng đâu biết tủi hờn
Đêm đêm Biển vẫn rì rầm gọi ánh Trăng buông
Ôm ấp lả lơi ghẹo từng con sóng
Anh ở rất gần em
Sao chỉ quờ quạng tìm nhau trong mộng?
Sao không thể hiện ngang như Biển rộng Trăng tròn?
Nhớ nhung hoài có được gì hơn
Hay muốn để hương thơm cho hậu thế?
Xin đừng sống những ngày nhạt tẻ
Dẫu tâm linh mạnh mẽ khôn cùng
Biển và Trăng cách nhau đến lẻ
Vẫn khát thèm một cuộc đời chung.
D.D.H
LÊ THỊ THU HIỀN
Bà
Hương cau đi ngoài ngõ
Bà bảo con đừng tin
Trầu cay và vôi ấm
Bà khuyên con đừng tìm
Tiếng vạc khơi trong đêm
Thành đường sống bất tận
Tiếng chuông chùa ngân vọng
Bà dặn con tìm nghe.
Bóng ngày
Mưa tầm gửi vào em
Những nỗi niềm thường trực
Ngày di trú vào thơ
Đôi vai gầy rưng rức
Anh xa em như cắt
Bóng đôi mình chợt rơi
Mặt đường chôn tĩnh lặng
Ta náu hồn muôn nơi
Mắt em non như cỏ
Chỉ đau một sắc xanh
Thời gian như lưỡi hái
Đã bội thu không thành.
L.T.T.H
Nguyễn Quang Thuyên
Viết ở tháp bà Ponagar
Tôi chạm tay vào bức tường Tháp Bà Ponagar
nghe tiếng cựa ngàn năm
rạo rực tiếng kèn Sranai
tiếng trống Paranưng
và trống Ginăng hòa quyện ì ầm trong lòng đất
thiếu nữ Chăm với vẻ đẹp siêu nhiên
hướng ra biển khơi
nước trong như nước mắt
nước mắt của trời
thanh tịnh thuở hoang sơ...
Nữ thần Ponagar
Thánh Mẫu Thiên Y
trường khúc tâm linh trong nỗi khát khao
và thành kính bao đời của người Chăm, người Việt
dù mẹ Việt, mẹ Chăm hai dòng sữa đều ấm mềm
đều mát ngọt
dưỡng dục ta lớn khôn
vạm vỡ
thế gian này...
Em gái Chăm dệt Thổ Cẩm
thoăn thoắt chẳng ngừng tay
bất chợt ngước nhìn tôi
biển Nha Trang dậy sóng!!!
Đã Thu rồi! Mà có người say nắng
có người hình như... như cởi áo lưng cầu...
Mẹ sẽ chẳng tin là em nói dối đâu
mẹ muốn em về làm dâu của mẹ
về nơi Mẫu Âu Cơ trao dân làng dải lụa
cùng lời răn
mẹ truyền con nối nghiệp nông tang!
về nơi giọng Ghẹo, làn Xoan
em hãy hòa vũ điệu Apsara
vũ điệu Siva
trong ngày Giỗ Tổ
Nói gì đi em !
sao ánh mắt cứ ngời lên, cứ ngời lên
ngời lên rạng rỡ
ơi Nha Trang !
lưng lửng
sáng Thu này.
N.Q.T
TRẦN ANH NHÌ
Đất Tổ quê anh
Em có về Phú Thọ
Trung du bốn mùa xanh cọ
Xanh đồng dào dạt Thao giang
In sải chân thuở trước
Cõi bắt đầu nhà nước Văn Lang
Em có về Phú Thọ
Nơi giao nhau của ba sông phố Hạc
Múc lên gầu nước ba màu
Sẽ thấy mùi thơm của lúa
Của ngô của mồ hôi dân gột bấy mùa
Ta sẽ đón nhau
Lên tầng cao Nghĩa Lĩnh
Nơi ngày xưa Vua Hùng hội tướng Đền Trung
Núi gối núi kỳ vĩ nhất trung du nhất vùng châu thổ
Chim Hạc lao xao chiều về đỗ ngọn Trò
Quanh co mây sà đón khói
Lục tục mõ trâu hòa cối giã Thậm Thình
Đêm sao trời trung du vời vợi
Em có về Phú Thọ với anh?
Phú Thọ đất Rồng chầu
Phong Châu kinh đô cổ
Cội nguồn dòng giống Rồng Tiên
Khai phá giữ gìn bốn ngàn năm giành một cõi
Thủy có sông Thao sông Đà sông Lô
Sơn có Ba Vì Tam Đảo thế chân kiềng như bàn thạch
Thành phố anh hùng của thời đại mới
Đại lộ Hùng Vương thơm hương hoa sữa
Hồ Văn Lang mảnh gương lớn soi Trời
Đặc sản trung du ẩm thực đón mời
Từ sắn khoai, ao chuôm, bàn tay cần mẫn
Khách về lưu luyến nồng say
Phú Thọ thông thương giao hòa bốn hướng
Cầu vượt sông chụm về miền lễ hội
Nghe rằng Xoan Ghẹo người ơi!...
Em có về Phú Thọ
Xuân trảy hội Đền Hùng tháng Ba giỗ Tổ
Xiêm lọng, giáo gươm nườm nượp lên 495 bậc
nơi với trời gang tấc
Và tầm nhìn bốn hướng giang sơn
Nguyện cầu phúc bình yên lạc nghiệp
Phồn thịnh quốc dân, trăm họ trước
anh linh cẩn kính
Nào - Em có về khua lên lục lạc
Thúc trống đồng nện giã bánh dày
Gột rửa đếm đong gói bánh chưng buộc
lạt mềm giang núi
Khắc giờ thành cỗ tiến Vua
Mảnh đất ngàn năm - ngàn năm chân chất
Đã sinh sôi nhiều đời cuốc cày làm mới
Phú Thọ em về
Miền quê đất Tổ
Mùa nối mùa rộng lòng giao kết bốn phương...!
T.A.N
NGUYỄN VĂN HIỀN
Nụ hôn
Nồng nàn nụ hôn
hai vòng tay xiết chặt, hơi ấm hòa vào hơi ấm
tạc vào không gian, tạc vào thời gian để nhớ
cho mai sau mãi mãi sinh tồn
ta trao nhau nụ hôn theo nhịp tim hôi hổi
lặng im, lặng im
thì thầm tan trong trời đất,
giọt nước mắt lặn xuống thấm vào môi
ngọt ngào, mặn chát...
Ngoài xa dòng sông cuộn chảy
bên gốc cây, lấp loáng trăng soi
nhạt nhòa bóng người qua lại
gió lùa mái tóc thoảng thơm...
Những khoảnh khắc yêu thương
tuổi thanh xuân nhiều khao khát
tuổi xế chiều tình yêu trỗi dậy đắm say
từng phút, từng giây
theo vòng quay năm tháng...
nụ hôn cháy bỏng nồng nàn...
N.V.H
TÙNG MINH
Mách mẹ
Mẹ ơi! Con gà mới
Nó bay vào vườn hoa
Nhúp một bông hoa cải
Nó đem trồng ở đâu?
Chơi với bóng mình
Cún chơi ngoài nắng
Với cái bóng mình
Chạy vòng quanh sân
Bóng vẫn đuổi kịp
Nó nhìn ngơ ngác
Chẳng hiểu thế nào
Cún con thắc mắc
Sao, sao, sao, sao?
Trốn vào lùm cây
Bóng không tìm thấy
Cái đuôi vẫy vẫy
Ra điều hả hê...
T.M
GIANG CHÂU
Làng Dòng
Có đồi, có bãi, có đồng
Uy nghi chùa cổ, cong cong mái đình
Đền đài tạc tháp bút xinh
Viết nên văn hiến quê mình ngàn năm
Hiền tài, tiến sĩ tiếng tăm
Anh hùng tiết nghĩa xa xăm lưu truyền
Hóa thân thành bậc thánh hiền
Trống rung cờ mở, hội đền tháng ba
Làng Dòng - tên gọi xưa xa
Sĩ tử hạt gạo, quả cà đi thi
Thành danh tiến sĩ - vinh quy
Đất lành hiếu học cũng vì tiếng thơm
Tảo tần củ sắn, bát cơm
Từ trong bùn đất rạ rơm nên người
Thực thà chân chất cả đời
Đi thiên hạ vẫn nói cười chân quê.
G.C
NGUYỄN NGỌC CẨN
Viếng bạn
Nghĩa trang, sương giăng ngang chiều
Khói hương, thu bay phiêu diêu
Hàng bia, mộ mờ tên bạn
Bây giờ lấp rấp cỏ rêu
Chúng mình thuở ấy đôi mươi
Hành quân gian khổ vẫn cười
Sốt rừng ôm nhau đỡ lạnh
Vượt qua ngàn núi trăm nơi
Nhớ đêm chống càn, mưa núi
Bạn, tôi quyết tiến không lùi
Những người hy sinh đêm ấy
Bạn tôi ngã xuống chân đồi
Bạn tôi yên nằm dưới mộ
Hồn về trong cõi hư vô...
Trường Sơn muộn về viếng bạn
Nghiêng chiều, mây trắng lô xô!
N.N.C
HỒNG ĐÀ
Thương mẹ
Biếu mẹ đôi hoa để dối già
Tai không xuyên lỗ - chạnh thương hoa
Con nghèo đâu phải không thương mẹ
Thơm thảo mà lòng vẫn xót xa.
H.Đ
TY GON TÍM
Mùa thu trong đôi mắt em!
Ai đánh rơi mùa Thu trong mắt em
Trong trẻo quá khiến chân anh bước lạc
Anh ngỡ tưởng mình đi vào sa mạc
Mênh mông chẳng thấy lối đi về
Ai thả gì vào cơn gió chiều quê
Mà hồn anh mẩn mê không lối thoát
Thoang thoảng hương thơm dịu mát
Anh ngẩn ngơ hương tóc em!...
Ai gieo gì trong tia nắng chiều êm
Mà cái nắng ngọt vàng trong thương nhớ
Mùa thu trong anh với bao điều trăn trở
Nhưng ngọt ngào trong đôi mắt của em.
T.G.T
VŨ KIM LIÊN
Sau tất cả
Sau tất cả những gì đã trải
Em trở về với chính em thôi
Con ngách nhỏ có ngôi nhà nhỏ
Phố xạc xào cuộn lá vàng bay
Nâng ngọt đắng đếm mùa trồng tỉa
Vốc đầy tay chật ních nỗi niềm
Sau tất cả vẫn là em đó
Nguyên sơ như viên sỏi trên đường
Rắn đanh và không thôi kiêu hãnh
Chút rụt rè chẳng thể lãng quên
Dù đắng ngọt dùng dằng không dứt
Sau tất cả lửa lòng chưa nguội
Còn nhóm nhen khao khát cuối mùa
Như sợi nắng sau chiều đỏ lựng
Em trở về như chính em thôi...
V.K.L