Nguyễn Thị Lan Thanh
ĐỢI MONG
Hẹn anh: Lễ hội Đền Hùng
Dẫu mưa, hay nắng vẫn cùng nhau đi.
Thôi đừng thề thốt làm chi
Dù gần đấy, cũng chớ đi đường vòng.
Ríu chân người bước thong dong
Rời tay sẽ lạc
đừng mong nhắn tìm.
Lạc nhau
lạc cả con tim
Bể người rộng thế biết tìm nơi đâu?
Hẹn về Đền Giếng gặp nhau
Ngọc Hoa thơm thảo,
nỗi đau đưa đường
Ngày dằng dặc lạc người thương
Xuống Đa Va chắc lạc đường mất thôi!
Lên Cầu Duyên
duyên đâu rồi?
Sao Anh chẳng đến cho trời nở hoa
Nghẹn lòng như tiết tháng ba
Vừa mưa vừa nắng như là trêu ngươi
Gió lay rối cả khung trời
Đường đời muôn nẻo tìm người … nơi đâu?
Thôi đành lỡ bước lạc nhau
Sông sâu thả tóc bắc cầu…
đợi mong!
Nông Thị Ngọc Hòa
NGẪU HỨNG CAO NGUYÊN ĐÁ
điệp trùng núi
điệp trùng đá
Cao nguyên hùng vĩ nơi này
Hồng hồng má
Bập bùng ánh lửa
Trong veo anh nhìn
Dâng men say
Ô xòe ươm ướm bay
Áo mới ươm ướm ngực
Ngỏn nghẻn nụ cười trao nhau lần thứ nhất
Làm chân ai quên về
Cắt đường, đón những con xe
Cua tay áo – em đi lối tắt
Quẩy tấu nặng giấu tiếng cười khúc khích
Trong đầu không có sương mù cái chân nhẹ tênh tênh
Mỗi tuần, chợ có một phiên
Tiếng khèn vượt Mã Pì Lèng gọi về nơi hẹn
Vấp tiếng nhạc ngựa anh đến
Váy hoa văn ngũ sắc nở bừng
Rượu ngô làm em vấp chân mình ngã vào anh.
Trần Thị Nương
CẤT SÓNG
Không có con đường nào không có lối đi.
Không có đại dương nào không thể vượt.
Đêm giá lạnh ngàn lần vẫn là đêm không lạnh.
Tin yêu thành lửa thắp trong nhau …
Dẫu cách xa nửa quả địa cầu, sắc áo màu da nối lại gần nhau ngày đất Tổ. Đá có bạc thành vôi kệ đá. Sông đổi lòng, tách nhánh kệ sông. Biển dội dã thủy triều kệ biển. Yêu nhau cất sóng ở trong lòng …
Thời ông bà thương nhau, quạt cọ, áo nâu sồng. Mái nhà tranh nồng nàn không di động. Thời @ yêu nhau đất trời sao biến động? Dòng thác, dòng đời vật vã bên nhau.
Chỉ có tình yêu đích thực phép nhiệm màu. Đâu thao thiết dòng trong? Đâu xôn xao dòng đục? Đâu hối hả trước mùa đầy ma lực? Nguồn cội hút ta về cháy trọn một đời yêu!