Cứ mỗi lần về quê qua Cổ Tiết
Lòng lại rưng rưng nhớ Bác Hồ
Mái cọ năm nào bên gốc thị
Tỏa ngát hương trầm trong nắng mưa
Vẫn như thấy Bác đang ngồi viết
Bên bếp lửa hồng ai nướng ngô
Trái thị thơm đường lên Việt Bắc
Cổ Tiết ai vừa qua ngã tư...
Người đón tôi vào thăm mái cọ
Ngước mắt nhìn lên cọng lá mòn
Vẫn như đêm ấy mưa từng giọt
Người viết lên thành những mốc son
Thơm cho ai nữa như từ Bác
Thơm đến bây giờ ngô nếp thơm
Ở đâu cô Tấm mùa thu chín
Bác vẫn ngồi kia với cháu con
Như nén hương trầm đang tỏa ngát
Gặp gỡ nơi này cả nước non
Chắp tay tôi đứng thưa cùng Bác
Lòng dân yêu nước mãi mang ơn...
Lợi ích đã thành rừng
“Vì lợi ích mười năm phải trồng cây”
Lời Bác dạy năm nào còn nhớ
Bác đã về Đào Xá trồng cây
Từ cái cây Bác trồng ở Đào Xá
Đã mọc lên thành rừng...
Những người dân Đào Xá quê tôi đã học được cách trồng
Cách chăm sóc từng chồi non của Bác
Thêm một cây được trồng là có thêm bóng mát
Bớt đi nhiều oi ả những buồn vui
Học cách làm của Bác những người dân quê tôi
Đang góp sức, chung tay phủ xanh đồi núi trọc
Đã thành rừng mười năm bao lợi ích
Mười năm rồi lại tiếp những mười năm...
Từ có rừng bớt lũ lụt triền miên
No ấm dần lên, người thêm khoẻ
Khoảng đất trống đồi hoang thôi lặng lẽ
Ban mai nào cũng đầy ắp tiếng chim
Từ cái cây Bác trồng rừng đã mọc lên
Trên khắp mọi miền quê đâu chẳng như Đào Xá
Quên người trồng cây khi hái quả
Là sẽ chẳng còn gì để nói nữa, rừng ơi!
N.H.H