Ai về vườn mẹ cùng em
Hương xoan nồng đượm một miền quê xưa
Thương người biết mấy cho vừa
Miệng cười... mắt giấu hạt mưa... cõi người
Thì thôi xin hãy trọn lời
Yêu thương giữ lại cho đời thêm xanh
Em như giọt nắng mong manh
Đầu nguồn mưa lũ cuối gành nắng lên
Ngày mai quẳng gánh ưu phiền
Nụ cười lại nở mắt hiền thôi... mưa!
N.T.X.T