Khi viết tôi thường quên đi mọi khái niệm, khuôn mẫu. Tôi sục sạo trong thế giới truyện mà mình tạo ra, đắn đo, dằn vặt. Người viết đã thương nhân vật của mình trước khi độc giả thương. Đã đau cùng nhân vật của mình trước khi độc giả đau. Nhưng khi hoàn thành và đưa tác phẩm đến được với bạn đọc là tác giả đã hoàn toàn bước ra khỏi số phận của tác phẩm rồi. Tác phẩm ấy được độc giả yêu quý hay không? Nhớ đến hay không? Tác giả không còn quyết định được nữa. Một vài học sinh, khi cần phân tích một tác phẩm nào đó của tôi thường nhắn hỏi: “Cô có cảm nghĩ thế nào về nhân vật chính?”. Tôi luôn nói: “Đó là việc của độc giả, nó không còn là việc của tác giả nữa”. Khi đọc một bài phân tích, mổ xẻ từng lớp lang về tác phẩm của mình tôi thường thấy rất vui và thú vị. Bởi tôi được gặp lại nhân vật của mình, bước vào thế giới truyện mà mình đã tạo ra qua góc nhìn của bạn đọc. Khi viết, có khi mình rất dụng công, cũng có khi không nghĩ nhiều đến thế.
Nhiều khi tôi quên khuấy mất mình từng viết gì. Để rồi một lúc nào đó chính tình cảm của độc giả đã khiến tôi tò mò đọc lại tác phẩm của mình. Tôi chìm nghỉm vào những con chữ, trào dâng cảm xúc trước những nhân vật mình đã tạo ra. Điều đó đã giúp tôi nhận ra niềm hạnh phúc của một người viết là sau nhiều thời gian vẫn có thể xúc động về những điều mình viết. Càng hạnh phúc hơn khi độc giả đã giúp tôi nhớ tác phẩm của mình. Tác phẩm ấy sống trong lòng độc giả.
Có nhiều người hỏi tôi: “Chị viết tác phẩm ấy trong hoàn cảnh nào?”. Tôi vẫn nói với họ rằng khi ngồi xuống và viết một tác phẩm nào đó đôi khi không cần một hoàn cảnh đặc biệt nào, cảm xúc đến thì viết thôi. Hoặc cũng có thể những điều viết ra đã được tác giả đau đáu, ấp ủ rất nhiều năm như vùi đã vùi sẵn một hạt giống, đến một lúc nào đó có khi chỉ cần một cơn mưa thôi sẽ bật nảy mầm.
V.T.H.T