Hoa Cải đã nở vàng bến sông rồi anh ạ
Có về không tóc Liễu đang chờ
Gió hổn hển cả tin hơn em nữa
Bao mùa rồi Cải chín hạt lại buông
Mầm cứ nở tự sinh rồi tự dưỡng
Sao chẳng về như đã hứa khi xưa?
Chiều nắng nhạt
Bến đìu hiu sóng lặng
Mái chèo buông khép mắt ngủ vùi
Không ai gọi đò ơi
Không ai cần sang bến
Chỉ Cải vàng ngơ ngác trước hoàng hôn
Em cũng vậy
Tin vào lời ai đó
Gió bay rồi
Có về lại nữa đâu
Biết ngờ nghệch sẽ làm mình nhức nhối
Nên dặn lòng đừng ra bến sông kia
Đừng nhìn Cải mắt sẽ vàng võ đấy
Tim sẽ đau
Tóc sẽ bạc màu
Nhưng không thể
Quên rằng mình đã nhớ
Đã chờ trông
Mỗi mùa Cải vàng đồng
Liễu vẫn rủ
Cải vẫn xôn xao nụ
Mùa vẫn xanh
Sao em tự úa tàn?
Có về không? Không về. Không ai đợi
Chẳng ai chờ. Cải vẫn hết mình cho vòng đời sinh trụ
Tự nâng niu, tự tôn mình để sáng
Em nhận ra mình còn khờ khạo hơn hoa.
V.K.L