Sương pha mắt lá long lanh
Tôi về tìm lại bóng mình trong quê
Trang thơ in dáng lối về
Đường làng vẫn rợp bóng tre rì rào
Sen hồng thoa phấn mặt ao
Bờ vui bướm lượn ca dao hẹn thề
Trăng chiều ai giấu ven đê
Để tôi lỗi hẹn lời quê tự tình
Trách trời sao quá mong manh
Đánh rơi giọt ngọc vào tranh mất rồi
Chỉ còn thoang thoảng bờ môi
Lẫn trong sương cỏ một thời trinh nguyên
Thị thơm cô Tấm dịu hiền
Từ thiên cổ tích trong đêm hội làng
Có chàng hoàng tử cao sang
Theo em đến độ nhỡ nhàng tuổi xuân
Qua rồi năm tháng, tháng năm
Tôi về tìm lại khuôn trăng thuở nào
Thực mà như vẫn chiêm bao
Vạt mềm cát bụi lẫn vào giấc quê.
N.H.H