Con khẽ chạm tay tấm ván ghép thành giường (1)
Nghe máu chảy về tim những đêm đông Bác ngủ
Pác Bó hang sâu, gió lùa, sương bủa
Có đêm nào ngon giấc, Bác ơi?
Đệm mạy tẹc (2) có đỡ đau lưng Bác
Những đêm đông giá rét giở giời?...
Ba mươi năm bôn tẩu bốn phương trời
Pác Bó - đầu nguồn, chọn nơi Bác ở
“Hình của nước” (3) chập chờn trong từng giấc ngủ
Phương sách nào cho đất nước tương lai?
Giữa tháng ngày chồng chất những chông gai!...
Tám mốt năm (4) , nay mới được thăm Người
Pác Bó linh thiêng... líu lo chim hót
13
Núi Mác sum xuê đại ngàn xanh biếc
Suối Lê-Nin vẫn rì rào, trong vắt
Ngày đêm ru hát thơ Người:
“Sáng ra bờ suối, tối vào hang
Cháo bẹ, rau măng vẫn sẵn sàng
Bàn đá chông chênh dịch sử Đảng
Cuộc đời cách mạng thật là sang!”
Và “Non xa xa, nước xa xa
Nào phải thênh thang mới gọi là
Đây suối Lê-Nin, kia núi Mác
Hai tay xây dựng một sơn hà”
Con về, Bác đã “đi xa”
Câu thơ để lại, nhà nhà soi chung!
N.Đ.V
(1) Giường Bác nằm là mấy tấm ván nhà ông Máy Lì.
(2) Đệm nằm của Bác là lá mạy tẹc mềm.
(3) Tên bài thơ của Chế Lan Viên, nguyên văn là: “Người đi tìm hình của
nước”.
(4) 81 năm, tính từ thời gian Bác về nước ở Pác Bó - 1941 đến 2002.