Hôm nay thấy cầu vồng, Hùng mừng quá. Nó cầm cả quả bóng bay có hai sừng mà dì Út mới mua cho, chạy ào về phía chân cầu vồng. Đứng đằng xa tưởng cầu vồng nhỏ thôi, ai ngờ đến nơi mới thấy nó lớn hơn cả cây cầu treo Mỹ Thuận mà bố đưa Hùng đến thăm cuối năm ngoái. Bố vốn là thợ cầu mà. Những cái trụ cầu vồng bằng không khí màu xanh, đỏ, tím, vàng, xanh lục, da cam... vươn thẳng lên trời. Cơn mưa như còn phảng phất trên cầu, làm không khí mát lạnh. Quả bóng bay cứ chực kéo bổng Hùng lên, nó hốt hoảng nắm chặt lấy vì sợ mất. Bỗng người nó nhẹ bẫng, từ từ bay lên theo quả bóng, xung quanh vùn vụt bảy mầu sắc cầu vồng. Càng lên cao, màu sắc càng đẹp hơn, có hàng trăm cô tiên mang đôi cánh mỏng tang như cánh chuồn chuồn tất bật xuôi ngược, ai cũng cười rõ tươi và chào nó.
- Hùng đấy à! Cháu đi đâu thế?
Nó chỉ kịp kêu to:
- Cháu đi tìm mẹ!
Hùng thấy ngạc nhiên và thích thú. Sao ai cũng biết tên mình nhỉ? À! Chắc các cô tiên có bay qua trường tiểu học Đông Phú hôm tổng kết năm học. Hôm ấy lớp 1E của Hùng có ba bạn học giỏi được tặng giấy khen trong đó có Hùng, lúc thầy hiệu trưởng gọi tên: “Em Đoàn Mạnh Hùng!” các cô tiên nghe thấy nên hôm nay mới nhận ra nó.

Mây mù bỗng ào ạt che kín. Cầu vồng vươn lên, chọc qua lớp mây trắng. Quả bóng bay không còn lôi Hùng bay vùn vụt nữa mà chậm rãi, lơ lửng. Có tiếng người thúc giục gấp gáp bên cạnh. Hùng tò mò bước sang phía cột trụ màu xanh thì thấy hàng chục cô tiên mặc áo xanh lá cây đang tíu tít làm việc.
- Chào các cô ạ!
Nó lễ phép chào. Một cô giơ tay lau mồ hôi trên chiếc trán mịn, hỏi:
- Chào cháu! Cháu đi đâu mà lạc lên đây?
- Cháu đi tìm mẹ ạ! Cô ơi mẹ cháu có làm việc ở đây không ạ?
Có ba bốn cô tiên ngạc nhiên dừng tay nhìn Hùng:
- Sao mẹ cháu lại ở đây? Mẹ cháu tên gì?
- Mẹ cháu tên là Hồng! Mẹ cháu là công nhân may mặc ạ!
Các cô cười vang. Ôi cậu bé đáng yêu! Thế thì mẹ cháu làm việc ở các xưởng may dưới kia. Các cô là những cô tiên môi trường, đang vá lại tầng ô zôn cho trái đất đấy. Hùng đứng ngẩn mặt, trông thật buồn cười. Nó chẳng hiểu các cô tiên môi trường nói gì. Rõ ràng là các cô đang trồng cây xanh mà lại nói là vá tầng ô zôn. Chắc ô zôn giống chiếc áo của bố mà hồi nhỏ nó thấy mẹ đem ra vá. Khi nó hỏi chiếc áo ô zôn to bằng nào thì các cô tiên môi trường cười giòn giã.
- Tầng ô zôn không phải là chiếc áo! Đó là mái nhà của trái đất!
Cậu bé có tưởng tượng ra mái nhà của mình bị thủng thì mưa gió sẽ lọt vào ướt hết không? Tầng ô zôn cũng như vậy đó. Nó đang bị thủng, không vá lại thì trái đất sẽ bị mưa gió, lũ lụt. Cháu nhìn kìa, dưới mặt đất nhan nhản bọn ống khói. Chúng là những thủ phạm làm thủng tầng ô zôn đấy. Các cô tiên lại tíu tít đem những cây xanh nho nhỏ trồng vào khoảng mây có màu đỏ rực. Hùng cũng muốn giúp các cô một tay, ở trường học nó đã từng tham gia trồng cây trong dịp Tết rồi. Hùng tìm thấy một xô nước mưa liền khệ nệ xách đem tưới cho mấy gốc cây vừa trồng. Hơi nóng từ chỗ thủng của tầng ô zôn hầm hập làm nó bỏng rát mặt. Thảo nào các cô tiên môi trường ai cũng mồ hôi đầm đìa.
Bỗng nó giật mình. Dưới kia có hai thằng ống khói thừa lúc các cô tiên môi trường ngủ đã lén lút nhả khói đen vào bầu trời trong xanh. Cái mắt chột to tướng của thằng ống khói liếc ngang liếc dọc gian giảo rồi miệng nó từ từ phun ra luồng khói đen kịt, hôi xì. Hùng nhìn thấy luồng khói lớn dần, cuồn cuộn bốc lên, nó cảm thấy tức ngực, nhức đầu hoa mắt. Phải ngăn thằng ống khói này lại không thì lỗ thủng tầng ôzôn lại vỡ thêm ra, Hùng muốn để các cô tiên Môi trường nghỉ ngơi, cả ngày họ mệt nhọc quá rồi. Hùng xách xô nước mưa hắt thẳng vào miệng thằng ống khói, chỉ nghe xèo một tiếng, khói càng bốc cao thêm. Nó ôm một gốc cây xanh, nắm vào sợi dây buộc quả bóng bay từ từ hạ thấp xuống, ném vào cái miệng đen ngòm. Cái cây nhỏ quá, lọt thỏm trong miệng Ống khói, bốc cháy ngùn ngụt, ngọn lửa bùng lên làm đứt cả sợi dây buộc bóng. Quả bóng vỡ tung, làm Hùng ngã nhào xuống đất.
Giữa khu cống ngầm hoang vắng, một thằng chuột cống mình mẩy trụi lông, dơ bẩn, đang giương mắt nhìn cậu. Hùng sợ quá sắp ngất xỉu. Bỗng có tiếng máy nổ xình xịch dưới con mương thải.
- Bạn nhỏ đừng sợ! Hãy lên đây với mình!
Hùng he hé con mắt, nhìn thấy một chiếc tàu thuỷ hai ống khói giống chiếc tàu thuỷ nhựa bố mua cho nó. Trên tàu, một siêu nhân đội mũ chóp nhọn màu vàng, chiếc áo vũ trụ màu đỏ che kín thân thể. Chỉ lạ là siêu nhân này bị cụt mất một chân và một tay.
- Nhanh lên! Thằng chuột cắn đấy!
Hùng nhảy bật lên, bay vèo như một siêu nhân thực thụ. Khi đã ngồi bệt trên sàn tàu, nó mới cất lời cám ơn bạn siêu nhân tàn tật.
- Cám ơn bạn đã cứu mình. Sao bạn lại cụt chân tay thế kia? Thằng chuột cống cắn bạn à?
- Không phải đâu! Một bạn học sinh lớp 2 muốn bố mẹ mua cho đồ chơi mới, đã bẻ gãy một bên chân tay của tớ rồi vứt ra mương nước thải. May mà có một chiếc tàu thuỷ bạn nào vứt ở đây, tớ sửa chữa, dùng làm phương tiện đi lại. Bạn hãy đeo chiếc khẩu trang này vào, nó vẫn còn khá sạch vì tớ mới nhặt được của một bạn học sinh gái đánh rơi đấy. Được rồi! Giờ thì nhắm mắt lại. Tớ sẽ đưa bạn ra khỏi khu nước thải này!
Hùng làm theo lời dặn của siêu nhân, nhắm mắt lại, hồi hộp. Con tàu nổ máy lớn dần, chậm chạp chạy ngược dòng. Dù đã bịt kín khẩu trang, Hùng vẫn nhận thấy mùi hôi thối nồng nặc của mương nước. Thời gian trôi đi khá lâu. Không ai dám mở miệng nói chuyện vì sợ bị khí bẩn chui vào họng. Mãi đến khi làn không khí chợt trong mát, gió thoang thoảng mùi cây lá Hùng mới dám hỏi.
- Siêu nhân! Bạn đưa mình đi đâu?
- Đến rồi!
Siêu nhân reo lên và bảo Hùng mở mắt ra.
Trước mắt Hùng là dòng sông nước chảy êm êm, bên một khu rừng mới trồng, toàn cây bạch đàn, keo tai tượng, bồ đề, mỡ. Hùng men theo lối mòn đi sâu vào khu rừng lấp xấp cành lá, gió thổi dào dạt, đem đến tiếng chú chim sẻ lích chích, lích chích. Trong tiếng gió rừng, Hùng nghe tiếng của mẹ tha thiết:
- Con trai của mẹ giỏi lắm! Nhớ về học bài nhé!
Ngẩng đầu lên, nó thấy mẹ cũng mặc áo xanh như các cô tiên môi trường, giơ tay vẫy vẫy trên một đám mây bảy sắc như cầu vồng ban nãy.
- Mẹ ơi! Mẹ có về nhà với con không?
- Mẹ bận lắm! Con đi một quãng nữa là gặp bố.
Có tiếng người cười nói râm ran ở quả đồi trước mặt. Hùng phủi bụi bẩn bám trên quần áo rồi co cẳng chạy tít. Nó mừng rỡ khi nhận ra bố trong nhóm người đang trồng cây trên đồi.
- Bố ơi! Con tìm thấy mẹ rồi!
Bố dừng tay, chạy xuống dốc ôm chầm lấy nó.
- Con trai bố ngoan quá! Đợi bố cùng mọi người trồng xong khu rừng phòng hộ rồi ta về nhà!
- A! Cầu vồng của mẹ. Hùng chợt reo to khi nhìn thấy cạnh khu rừng lại xuất hiện chiếc cầu vồng rực rỡ.
P.P.Q