Ta vô tình chạm vào giấc mơ
Giọt nước mắt đỏ au lăn trên lồng ngực bạn
Đất trời lặng đi giữa hai làn đạn
Ánh mắt khiến rừng bỗng xanh
Hơn ba mươi năm
...qua chiến tranh
Đứa con ú ớ nhìn cha miệng run run không thành câu gọi
Tiếng nấc nghẹn sâu trong làn khói
Hơn ba mươi năm tuổi thơ
Ta vẫn thường mơ những giấc mơ
Có bàn chân vụng dại
Có cơn mưa không tên vẫn còn mưa mãi
Rừng chiều lá nắng khác nhau?
Ta vô tình cười quên nỗi đau
Ôi cái khoảnh khắc hân hoan trong ngày gặp gỡ
Biết đâu cả đời ta mắc nợ
Mắt con nhìn...
N.T.M