Màu mặt trời
Con gái tôi đang bận tô màu ý nghĩ
Những ngón tay không ngừng
chuyển động cây bút chì trên hình vẽ
Một tấm bìa các-tông
“Mặt trời tô màu gì đây?” con gái tôi bối rối
Vàng, da cam hay đỏ thẫm -
Ai biết, mách cho màu của mặt trời?
Nó cầm một chiếc bút chì màu và trước khi tô
cố gắng gọt đầu bút sao cho thật nhọn;
Những cái đầu nhọn ấy gãy nhiều lần...
như bao mũi kim đâm vào hệ thần kinh của nó
Bức xúc, phân vân,
Nó ngẩng đầu lên và chậm rãi,
quay sang phía bên phải, nhìn tôi
Đôi mắt nó nói với tôi bao điều bối rối
Nhưng mà tôi đã bao giờ tô màu mặt trời đâu!
Tôi chưa từng thấy mặt trời gần đến độ
để biết màu của nó thế nào
Đôi khi, tôi căm ghét cái nóng giống như
sự thiếu vắng ánh nắng
Nhưng màu của mặt trời thì sao?
Và mặt trời thực sự có màu sắc hay không?
Chỉ biết, ông mặt trời trong tranh đang mỉm cười
với cô con gái nhỏ của tôi
Liệu tôi có thể nói cho con về màu của nụ cười?
Ngoài trời mưa dữ dội
Nhưng trong nhà
tâm trí của tôi bị bào mòn nghiệt ngã
Như mặt hồ ảm đạm nhận ánh nắng mặt trời
Khi ấy mặt trời có màu gì?
Có lẽ đó là màu tâm trí của tôi
Tôi chỉ biết nói với con gái
Hãy vẽ mặt trời của riêng mình nhé, con yêu!
Hạnh phúc
Tôi ngước nhìn ngọn núi
Và bắt đầu leo lên nơi cao nhất
Từ đây tôi sẽ nhảy xuống
Tự kết liễu cuộc đời
Núi cũng nhìn thấy tôi
Dẫu chưa biết tôi muốn gì
Nhưng núi nói:
Ta mệt mỏi với sự ngợi ca chiều cao
Hãy chinh phục ta và giải thoát ta khỏi nỗi khổ này
Tôi sợ cô đơn và sự tồn tại đớn đau của núi
Nên vội vã rời đi
Tôi tiếp tục lên đường ra biển
Để tìm nơi
Có thể nhảy xuống
Cho những con sóng nhấn chìm
Biển cũng nhìn thấy tôi
Dẫu chưa biết tôi muốn gì
Biển nói:
Ta mệt mỏi với sự bao la của mình
Hãy nhấn chìm ta và giải thoát ta khỏi nỗi khổ này
Tôi sợ độ sâu khôn lường và sự tồn tại đớn đau của biển
Nên vội vã rời đi
Tôi tìm đến cơn bão
Và đợi chờ khoảnh khắc
Lao vào mình vòng xoáy luân vũ hoang dã của gió
Tự hủy diệt chính mình
Cơn bão cũng nhìn thấy tôi
Dẫu chưa biết tôi muốn gì
Cơn bão nói:
Ta đã mệt mỏi vì quay cuồng dữ dội
Hãy khống chế ta và giải thoát ta khỏi nỗi khổ này
Tôi sợ cái hung hãn khó lượng và sự tồn tại thét gào của bão
Nên vội vã rời đi
Tôi tiếp tục tìm đến lửa
Đến những tảng đá
Đến những miền xa xôi hoang dã
Thì ra tất cả họ
đều có nỗi khổ riêng
Tôi đứng yên và nhìn vào chính mình -
Cuối cùng, lý trí cũng mỉm cười với tôi.
K.S
(Theo nguồn báo Văn nghệ số 22/2024)