Ở thị xã, nhưng nhà ông trong ngõ nên cũng đỡ ồn ào, bụi bặm. Sáng nào ông cũng dậy từ năm giờ sáng, mùa hè cũng như mùa đông, đơn giản là bốn giờ ông đã thức giấc mà chẳng bao giờ ngủ tiếp được. Hai vợ chồng thằng cả thì làm ở công ty đi tối ngày, lớp mầm non của cu Ốc gần ngay nhà, nên đưa đón không thành vấn đề. Còn việc đưa đón cháu gái học lớp ba thì do ông đặc trách. Một tuần năm ngày mỗi ngày bốn lượt đưa đi đón về, chưa kể ba buổi học thêm tiếng Anh và Toán từ năm giờ đến bảy giờ tối. Nếu có việc hiếu, hỷ thì bà lại thay ông, mà ông bà đều bận là rối như canh hẹ, vợ chồng nhăn nhó nhờ hết người nọ người kia. Ông thấy thương cháu gái người thì bằng cái hạt mít ngày nào cũng đeo cái cặp bễ cả lưng, mà sao lớp ba đã phải học thêm nhiều thế, chả có lúc nào mà chơi. Nói ra thì mẹ nó bảo: “Đứa nào cũng học thêm, con nhà mình không học thì theo thế nào kịp, cô giáo bảo môn tiếng Anh cháu còn yếu đấy ông ạ”. Gay thế trẻ con bây giờ học khác lắm ông không kèm được nhất lại là môn tiếng Anh thì ông mù tịt.
Đi học về cái Hằng bỏ cặp chạy ào đi hỏi ông: “Con xem chó con ông nhé”. Con Hằng chạy vào ôm hai con chó con ra, chó mẹ chạy ra theo. Ông vội bảo “nó còn bé quá con đừng bế ra, để nó mở mắt đã”. Nó hỏi:
- Sao nó chưa mở mắt ông?
- Năm con, năm hôm mới mở mắt kia.
- Sao phải thế ông?
- Thì từ xưa đã thế rồi, mai kia con lớn lên khắc biết, bây giờ ông có nói con cũng không hiểu đâu.
Hằng không hỏi nữa, nó đặt hai con chó con xuống, hai con chó kêu í ửn bò ra hai phía, chó mẹ cuống quýt chạy đến cặp một con vào ổ. Hằng xem một tí rồi ôm con còn lại trả vào cho mẹ nó. Hằng chạy ra luống rau của bà, cạnh luống rau nó bí mật trồng một cây hoa hồng chỉ cao hơn một gang tay. Nó dặn bà không được cho em Ốc biết nó sẽ làm hỏng ngay, Hằng tưới nước cho cây, một cái nụ xinh xinh he hé như cười với nó, nó thích lắm. Có tiếng ông gọi:
- Hằng ơi ra ông cho xem tổ ong.
Hằng chạy ra đầu hiên nhà, ông nội cúi khom người chỉ nó tổ ong bằng ngón tay cái người lớn trong búi đinh lăng.
- Đấy con nhìn thấy không?
- Ui ong bò vẽ à ông?
Ông Hoà bật cười.
- Không phải đây là ong muỗi, con nó bé tí đấy ong bò vẽ to có khoang đen khoang đỏ kia.
- Nó có cắn không ông?
- Ong đốt chứ không phải cắn, loại ong nào cũng có cái nọc ở đít nó, nó châm nọc vào người tiết chất độc ra đau lắm, ong càng to đốt càng đau. Nhiều loại ong lắm, loại này là bé nhất. Hằng lắc đầu le lưỡi nó chưa bị ong đốt bao giờ nhưng nó sợ lắm.
- Thằng Ốc biết chưa ông?
- Chiều nó về ông chỉ cho nó rồi ông phá đi không có nó nghịch thế nào cũng bị đốt.
Ông Hoà ngồi phàn nàn với mấy ông bạn “Trẻ con bây giờ học hành thế nào mà tôi thấy chữ nó xấu quá, học đến lớp ba rồi mà không biết con cá rô, cá trê, con lươn, con trạch, cửu chương học mãi không thuộc. Mình ngày xưa lớp ba đã thả trâu, mò cua bắt ốc”. Ông Nam bảo “Mỗi thời mỗi khác ông ơi, bây giờ nó toàn làm việc trên máy vi tính, chả cần chữ đẹp, nhân chia hàng năm bảy con số nó bấm máy cạch cạch cái là xong. Ông xem bây giờ ở nông thôn ông có thấy trẻ con mò cua bắt ốc đâu, chỉ có người lớn thôi. Trâu nuôi chỉ để bán, ruộng có máy, trẻ con chỉ thích đồ ăn liền, nước đóng chai. Mình biết nhiều cái nó không biết, nhưng ông có thạo điện thoại thông minh bằng nó không? Ông có sử dụng được máy vi tính không? Cháu tôi lớp bốn nó đã sử dụng máy vi tính nhoay nhoáy rồi.” Ông Hiền bảo “Đúng đấy ông ạ thằng cu nhà tôi học lớp bảy mà ti vi, mạng lỗi phải hỏi nó, máy tính mẹ nó làm việc mà cũng phải nhờ nó giúp. Đến cái máy hút bụi trong nhà con bé học lớp ba nó sử dụng còn thạo hơn mình nhiều. Nên là chả chê được chúng nó đâu, ông cháu bổ sung cho nhau thôi, mình có lẽ lạc hậu rồi.” Ông Hoà ngẫm cũng đúng, cái Hằng còn hướng dẫn ông gọi điện thoại zalo có hình ảnh mà phải hai lần ông mới nhớ được.
Ông Hoà về cu Ốc đang xem tivi hôm nay chủ nhật, nên cu cậu được thoải mái. Bà Hoà làm cơm dưới bếp bà bảo bố cu Ốc đi với bạn dưới phố, mẹ con Hằng sang thăm cô Hương mới sinh cháu ở viện về. Ông hỏi cu Ốc:
- Con xem cái gì thế?
Cu Ốc vẫn chăm chú dán mắt vào tivi, ông hỏi câu thứ hai nó mới nhìn ông bảo:
- Con xem xe cứu hoả, ông mở “tíctốc” cho con.
Ông không biết mở để chị Hằng về chị mở cho, con xem hoạt hình không?
- Ông mở “Con gấu và chị bé” đi.
Ông lấy điều khiển bấm mãi không thấy, đang loay hoay thì mẹ con cái Hằng về, hai mẹ con dắt tay nhau mẹ Hằng cười ngặt nghẽo. Bà Hoà trong bếp ra hỏi:
- Có gì mà hai mẹ con vui thế?
- Vào nhà cô Hương hai mẹ con đang nằm ở giường con Hằng chạy đến ngó xong hỏi: “Nó mở mắt chưa cô” cô Hương buồn cười quá cười rung cả giường, bà bảo chết không, ai lại hỏi thế bao giờ.
Bà cũng bật cười rồi bà bảo:
- Cháu bà thấy bao giờ đâu mà biết, hồi con đẻ thằng Ốc ở nửa tháng dưới Hà Nội mới về thì làm sao cháu biết được. Hay quá thôi cả nhà vào ăn cơm.
Ông Hoà về quê gặp mấy ông bạn thuở chăn trâu cắt cỏ, rồi đi lính cùng nhau, ông nghĩ hình như các ông ở quê già nhanh hơn thì phải. Ông nào cũng ra dáng các cụ lắm rồi, ngồi hàn huyên thì ra hầu hết các ông cũng có nhiệm vụ giống mình. Ngày ngày đưa đón cháu đi học, ông thì đưa bằng xe đạp, ông đưa bằng xe đạp điện, ông thì bằng xe máy, chả ông nào giống ông nào. Giống nhau ở chỗ ông nào cũng mong mỏi sau này cháu mình sẽ thành kĩ sư, bác sĩ, làm việc trong công ty lớn lương cao nhàn nhã. Ông Đăng bảo:
- Ngoài thị xã các ông trường học gần đi lại dễ, ở quê trường học xa dậy sớm mưa gió vất lắm, nhất là mùa đông sương mù dày đặc, trời rét căm căm.
- Đúng thế nhưng thị xã xe cộ chen nhau, lấn làn sơ sẩy tí là nguy hiểm ra đường cũng sợ lắm, mình lại không còn nhanh nhẹn nhiều khi cũng toát mồ hôi hột đấy ông ạ.
Ông Điền chen vào:
- Đâu thì cũng vất, mỗi chỗ có kiểu vất riêng. Tôi kể các ông nghe hôm thứ tư vừa rồi ông Huy cùng ông Hải đưa cháu vào lớp xong quay về thấy ông Hoàn, ông Hoàn lính C1 ấy đứng ở cửa gọi vào. Chả biết truyện trò gì mà mãi đến giờ đón cháu mới đứng dậy, ông nào ông ấy mặt đỏ linh căng, đi đến gần cổng trường gặp ngay mấy chú công an... thôi rồi. Viện bao nhiêu lí do, bao nhiêu người xin hộ mới thoát, hai ông đưa được cháu về đến nhà thì đã gần một giờ chiều, hai đứa cháu học lớp hai dính đói mặt mũi nhăn nhó không biết tại sao.
Mấy ông nghe cười khoái trá, ông Điền bảo để tôi kể tiếp: “Ông Hùng đưa cháu đi học, bà Dung cũng đưa cháu đi học, làm sao mà hai ông bà lại nháy nhủ nhau vào chợ huyện. Chả biết đu đưa thế nào về đến trường đã tan học được hơn ba mươi phút, hai đứa cháu ngồi chờ, bạn bè về hết khóc sưng cả mắt, mọi người biết kháo chuyện lại còn thêu dệt thêm, hôm sau hai ông bà nhìn thấy nhau cứ lang lác như chó phải rùi”. Mấy ông cười chảy cả nước mắt, không biết thật giả thế nào nhưng mà vui, cái “nghề đưa cháu đi học” cũng lắm chuyện thật.
Chia tay mấy ông bạn quê, ông Hoà về thị xã để ngày mai thứ hai ông lại cùng cái Hằng đến trường, tối thứ hai nó còn học thêm tiếng Anh buổi từ năm đến bảy giờ nữa.
T.Q.M
Ảnh: Internet